CD Về nguồn – TS. Nguyễn Văn Khôi
CD Về nguồn là các sáng tác của TS. Nguyễn Văn Khôi được thể hiện qua các giọng đọc: NSƯT Văn Chương, NSƯT Hồng Liên, NSƯT Vương Hà, nghệ sỹ Đăng Kiên.
Các tập thơ đã xuất bản
– Một chút nỗi niềm
( thơ, Nhà xuất bản Chính trị – Quốc gia, 2015)
– Trái tim dịu êm
( thơ, Nhà xuất bản Văn học, 2015)
– Lặng lẽ thời gian
( thơ, Nhà xuất bản Hội Nhà văn, 2016)
– Tìm duyên trong trái tim ta
( thơ, Nhà xuất bản Hội Nhà văn, 2016)
– Lửa từ quá khứ (Xem thêm)
( thơ, Nhà xuất bản Hội Nhà văn, 2018)
– Những ban mai nguồn cội (Xem thêm)
( thơ, Nhà xuất bản Hội Nhà văn, 2021)
– Các bài thơ khác (Xem thêm)
Con đường nào
Mưa gieo xuân chớm lộc
hè trỗi dậy lên đòng
Sen e ấp ửng hồng
thơm lòng bùn hoan hỉ
Đôi bướm hoa thủ thỉ
rạng vào ánh trăng non
Con đường nào cô đơn
nghe tiếng cười trong trẻo
Con đường nào lắc lẻo
mùa đi không lá vàng?
Sóng nở trong ta
Triệu lần khao khát bên em
lựa từng sợi nhớ trong đêm trăng tà
cuồn cuộn sóng nở trong ta
như ong hò hẹn hoa chờ sớm mai
Chín phương tám hướng giỡn hoài
gót sen gió cuốn con nai hoang rừng
oằn mình rơi rớt đáy thung
ái ân quay thắt mấy quầng mây đau…
Thầm mong lễ Phật nhiệm màu
chạm cây hoá đá ẩn sau lưng chùa
mộng giùm hương nụ trổ hoa
sắc bung, cỏ lạ, trăng rà bến trong.
Duyên nợ
Hồ Tây ơi, Hồ Tây ơi
ngân dài nốt nhạc một thời đã xa
sâm cầm lạc tiếng bay qua
con sóng duyên nợ vỗ nhoà trong thơ…
Góc trời thanh thản như mơ
tóc thơm cài búp hoa chờ trăng thưa
Nay hồ lạnh mặt gương xưa
cách bờ mấy mảng còn khuya mới gần
thuyền ôm ngọn sóng xa dần
gió buồn những sợi tóc lần theo nhau
Mỗi cung đàn mỗi mùa đau
Nước hồ bạc trắng trăng nhàu mặc trăng.
Hồi sinh
Lá
héo đông
xơ xác
Em
hồn nhiên
hồi sinh
Hạt gió
thoảng
ngơ ngác
Đốm hoa
thẹn
trên cành
Điều kỳ diệu
khoe sắc
Em
xinh đẹp
lạ thường
Những ban mai
lòng ta yêu thương.
Rơi
Ai
mang dòng heo may
thổi vào miền ký ức
Bung chồi
nhớ
tóc mây
Lá
xanh
vàng
chen chúc
Hoa run rẩy
và khóc
Lệ đắng chảy vòng quanh
Những vì sao
vụt tắt
Vụt rơi
vỡ
đêm anh…
Về ngày xưa
Heo may se lạnh tiếng chim
ong ong vàng đá say tìm giấc mơ
cậy nong từng tiếng hẹn chờ
vo ve ảo tưởng vật vờ thu khuya…
Thôi đành ngậm cỏ cuối mùa
già xanh sắc lá, duyên vừa cheo leo
trời ban trí mọn thân nghèo
gió khêu ru sóng bơi theo cuộc người
Khát khao cào xé phận đời
vai gầy chạm khẽ những lời phân vân
chim quyên bỗng hoá tình nhân
giãi duyên hết nợ, tứ thân nâu sòng.
Mất khôn
Biết bao ngang trái muộn phiền
cạn tình. Vật vã đồng tiền. Mất khôn
một mai có trở về nguồn
hóa nấm đất, liệu có còn thanh danh?
Khơi nguồn thơ
Khi cánh cửa đang mở
sự khởi đầu bất an
Bình minh rụng góc vườn
nhánh xương rồng gai góc
xanh một đời phong sương
Khi cuộc rượu sắp tàn
một bờ vai ai lỡ
Kiếm tìm một vầng trăng
học ngàn điều ở đó
Thơ đơm hoa kết nụ
trong ám ảnh tâm hồn
mưa bất hạnh khơi nguồn
trong nỗi đau là lạ
Tung bay
Lòng người trong suối nước
lãng đãng những rốt ran
hoa trăng sáng giang san
trên núi đồi nhân thế
Sóng xô – bờ lặng lẽ
âm vang vút rừng mây
ánh cầu vồng trên tay
pha sắc trời hư thực
Chim ra ràng tung bay.
Miền hương cốm
Giọt lệ ấm muộn màng
khóc tình xanh ta mang
tiếng cười đâu còn có
lá rơi thu ngỡ ngàng
ôi nỗi sầu lang thang
Mây chồng mây lấn lướt
mắt mỏi mòn thế nhân
tiếng chân buồn rơi rớt
vào nỗi nhớ trăm năm
Trời bạc màu khăn tang
giọt yêu đương vô vọng
lòng xô trong lớp sóng
cuộn theo chiều đại dương
Thời gian lăn lóc tan
giữ ngọt miền hương cốm
bể đời bỗng dễ thương.
Lỡ hẹn
Người đàn ông ủ rũ
ôm cánh tường rêu phủ
vơ cành gió hôn mây
vẽ đêm vào hồn chữ
trăng trắng vẫn đầy tay
lên trời mây trú ngụ
Môi đầu tiên lầm lỡ
trong tình yêu nghiệt ngã
bão ghé nổi dòng đời
tan nát màu kỉ niệm
Xuân dần vơi lỡ hẹn
sương lạnh lén tim ơi
long đong thuyền không bến
những vòng sóng thở dài
di về một góc trời.
Đêm nở hoa thức dậy
Hoa thơm lạ thơm mềm giấc ngủ
có kẻ đam mê mơ dậy sớm làm vườn
hoa vẫn ngát khi vào cuối vụ
Bóng ai đang vờn dưới bóng trăng
lay hình đêm chập chờn
Một làn sương chớm nụ
chờm lên gối trống trơn…
Và máu dần cạn neo nỗi buồn đã cũ
hoa lên trời nở ba mươi sáu ông sao.
Đò dọc thân tôi
Trên cành sắc lạ chim trời
lời yêu run rẩy lá rơi
giữa đời hoài nghi bám riết
cho lòng cuộn rối tơi bời
lệ se sợi vá buồn vơi
Hồn nhiên nhen cháy môi cười
khói buồn ngút ngàn cõi núi
lay trở bình yên sáng tối
nhụy hương mùa cũ lạc trôi
ngõ nhỏ sương giăng phận đời
Cơn giông chớp giật ngang trời
đêm thâu quay quắt mưa rơi giận hờn
trắng đen giăng mắc chập chờn
ngửa tay hứng giọt thiệt hơn âm thầm
Đường trần bao nỗi gian truân
tận cùng đắng đót bao lần chơi vơi
bước đi thẳng tới chân trời
thôi đành đò dọc thân tôi một mình.
Hoàn nguyên yêu thương
Những thân mòn choàng kín trong bảo hộ
thầm lặng thăm thẳm những đêm
mỗi người một vì sao không ngủ
hạnh phúc vợ chồng là gặp nhau qua thế giới ảo
con chờ, chờ con mòn mỏi ngày
Như người lính không giày phút buông lơi
trong cuộc chiến chinh
vũ khí là lòng nhân ái từ bi
cùng lời dịu hiền, chở che bao bọc
trên trận địa vô hình không biên giới
vá lành vết thương những số phận hầm hiu
đón nụ cười trở lại
Chiến thắng là giảm bớt tang thương
cho dòng sông êm đềm
chảy bên trời bình yên
Yêu thương mơ hoàn nguyên.
Hoa có còn thương cỏ
Búp cỏ e ấp nhú
vươn mình trong nắng mai
gió xay rát màu phai
rạp mình vào mô đất
biết thân phận nhỏ nhoi
Khi giận trời quay quắt
quất điên đảo mưa rơi
đã cong mình chịu đựng
ẩn vào bên rễ cây
khóc âm thầm bối rối
Em sinh nhầm lạc lối
trong nắng sớm, chiều mưa
mùa di trú vẫy gọi
một đời thai cỏ dại
bên nhành hoa xin thưa
hoa có còn thương cỏ?
Con đường thân phụ
Con đường thân phụ về đâu
nhẹ nâng gót đỏ khỏi đau thân mình
mắt ru một cõi phù sinh
vẫn thơm lời nói yên bình gió giống
gội sương phơi nắng lưng còng
lẻ loi len lỏi đám đông phiên người
Con đường nhưng nhức phía trời
choạng vạng tiếng mõ trong đời đợi đau
nghe trong tim tiếng con tàu
qua ga bỏ bữa, giàn trầu héo hon
buồn hong sợi trắng tâm hồn
khâu vá nỗi buồn, tiếng khóc khô mi.
Thương
Chiều sương thương sợi mỏng manh
gió đông muộn nhức xé nhành nụ non
Thương cho ong bướm bồn chồn
trong hoa nồng nã ve tròn nhụy hương
Thương chim nem nép ven đường
thương con cá quẫy tan gương mặt hồ
Thương hoa dại giấu bụi bờ
thương em từ buổi cơn mơ dậy thì
Lệ rơi nhoà bóng xuân đi
thương em dìu dặt điều chi thẹn thầm.
Sao còn xanh mãi
Mệt lắm rồi đêm ơi
trăng muôn đời câm nín
tim cũng cạn lời rồi
lá trên cành bịn rịn
chín mà chưa muốn rời
Mệt lắm rồi tôi ơi
người có bao giờ khóc
thương ngày mang khó nhọc
mình cố nuôi một đời
gieo bao mùa hoa trái
Mệt lắm rồi lá ơi
thân của thời ngây dại
làm sao còn xanh mãi
sóng nhân gian nẩy chồi
mùa thu cũng tàn thôi
Từ đây đời hành khất
gieo cành mưa rơi rơi.
Li đầy – bình cạn
Đến trong nhau đêm ấy trăng tàn
những dòng người loang trào nước mắt
nụ xuân tươi mấy ngày thơm mát
lẻ nụ cười khép nép bờ môi
Lặng lẽ – lần tìm như hoang dại
nỗi nhớ cứ quay vòng trở lại
Tiếng tim ai trong ngực oải hơi
ngỏ lời tri kỷ sóng biển khơi
nhấp nhụy quỳnh thơm men chà đất
li đây – bình cạn… bạn đầu rồi?