CD Về nguồn – TS. Nguyễn Văn Khôi

CD Về nguồn là các sáng tác của TS. Nguyễn Văn Khôi được thể hiện qua các giọng đọc: NSƯT Văn Chương, NSƯT Hồng Liên, NSƯT Vương Hà, nghệ sỹ Đăng Kiên.

Quê nhà

Quê thì xa, lụa cũng xa
tấc lòng nhuốm bụi ngỡ ra vàng mười

Còng lưng cơm áo ngược xuôi
cạn khuya hơi vắt ngang trời ngực ran

Đường xa ung nhọt vá thân
sớm sương lá rụng bàn chân mắc dằm

Ngu ngơ ngày kéo thành năm
nỗi đau lạ hoắc kim châm vai gầy

Thôi em chớ hận trầu cay
buồn vui thì vẫn xưa nay cõi trần

Đêm qua hoang hoải sen tàn
mảy mai gió nẩy dăm làn nụ non

Ơn trời hóa đá bão giông
nhòa đôi mắt vời vợi trông quê nhà.

Một trái tim yêu

Dè dặt rơi mấy giọt mưa thu
còn đâu hoàng hôn mong ước
dập dìu tiếng sáo trườn qua khe ngực
vỡ thời gian chôn kín chật lòng em

Này em hỡi!
sương lạnh úa từng đêm
và mùa đông con đường vô tận
biết bao ngày mưa trời đã cạn
tìm trong nhau làn gió heo may

Em khóc chiều nay
môi nhòa ướt những ngày nắng hạn
trôi qua nhau bao mùa lận đận
trở về anh một trái tim yêu.

Ẩn trong lời ru

Mượn thơ, rượu ngọc niềm đau
lời ru em giấu trong màu trăng non
bao đời nước chảy đá mòn
sớm sương loang ngậm bồ hòn ngâm nga

Xa quê. Lụa gấm. Phòng trà
lung linh, lộng lẫy, kiêu sa đầy trời
sắc hoa quỳnh nở lỡ thời
nhặt mơ xưa mộng dần vơi điêu tàn

Lời ru có chút hờn than
xa xôi cách trở gió tràn đêm thâu
đông Hà Nội thấu trong nhau
bên hồ Gươm tiếng chuông cầu Chúa ban

Sương màu phủ bạc thời gian
lời ru nhen lửa, tro tàn…anh chôn.

Tìm

Mặt trời hiện sau ngôi sao lấp lánh
tìm chứng nhân

trong dải ngân hà

Ngôi sao nghĩa địa

Đời đan qua áo đường mây
mắt mờ chớp lửa sấm day dứt lòng
sóng xô chiều đắng rêu rong
bung biêng bè rụng bòng bong…rối trời

Gió bồi bờ lở người ơi
địa đàng

chôn cất
sao rơi ngày nào?

Câu

Ông ngồi kể chuyện đi câu
cá con mắc lưỡi làu bàu kêu oan
ông ơi con chửa khôn ngoan
mồi còn đó, hãy khoan khoan… bỏ lò

Ông cho con trở về hồ
con la cá lớn ăn no ngon mồi
ham tham mắc lưỡi một hồi
lưỡi chùm ông quắp một nồi thơm ngon
nỉ non ông xá tội con
con còn bé đã vuông tròn gì đâu…

Nước xưa soi lặng vầng sao
cá khua vụn vỡ đảo chao mặt hồ

Phập phồng phao gió bùa mơ
bất ngờ bão cá bơ phờ trước sau…

Chim trời cá nước biết đâu
ông hom mày lại một chầu là xong.

Mẹ như nắng ấm cuộc đời

Mẹ sinh con ở trên đời
hoa đơm trái thật tuyệt vời nhân duyên
con đi mải miết triền miên
đêm thầm khấn mẹ mong yên lòng trời

Mẹ như trăng sáng đêm soi
cho đôi mắt mãi rạng ngời mẹ ơi
giữa dòng đen trắng nổi trôi
giữ Nhân – Đức bỏ cái tôi cuộc người

Mẹ như nắng ấm mặt trời
sưởi cho con cả cuộc đời mai sau
tuổi cao như ngọn đèn dầu
mong manh thế con dễ đâu yên lòng

Mẹ trường thọ – chúng con mong
một ngày vắng lạnh giá đông lại về
phương xa vẫn lắng hồn quê
chiều thương nhớ mẹ, muôn bề lệ rơi

Mỗi lần gỡ lịch chơi vơi
giang tay giữ để không trôi tháng ngày.

Mùa xuân 1975

Gà chưa gáy, sao cha đi sớm?
gió giật từng hồi. Mưa trút nước không thôi
trên đường phố hối hả những dòng người
bao người cha âm thầm ra tiền tuyến

Đi nghiêng ngả vượt mùa xuân thần tốc
những trái tim cháy bỏng cả không gian
những con đường, dòng sông cùng trỗi dậy
xóa mây mù, mở sáng đất phương Nam

Mẹ lặng lẽ như bao người phụ nữ
chờ đợi chồng, vượt lạnh giá đêm mưa
ngày thống nhất, thương cha đi xa mãi
mắt mẹ nhòa héo hắt tâm can

Những con nhỏ ngơ ngác trắng khăn tang
như mùa thu lá xa cành chia biệt
gió heo may đầy trời rơi ướt lệ
nước sông Hồng ngầm sóng giữa trời xanh.

Người im lặng

Tôi nghe

hạ về
nóng hổi tiếng chim
dưới mặt trời
ngàn cánh hoa phượng

Tôi nghe

hạ về
nóng nồng sắc hoa
rơi
theo từng giọt nắng rụng xuống

Tôi nghe

hạ về
sóng biển bâng khuâng ngày mưa

Tôi nghe

hạ về
tiếng ve nức nở giữa trưa

Thổn thức

chạm vào
tà áo trắng

Thức dậy

hò hẹn
nụ hôn mơn man
rung rưng đầu mùa.

Có mùa lá rụng

Xanh được bao lâu
sao mùa lá rụng?
rễ đã xuyên mòn lòng đất
lá len lỏi hao gầy
trăng vương rơi đầy xóm

Xanh vơi bao tháng năm
đã sang mùa vàng đốm
ai giấu ngập ngừng vào tóc mây
giấu hụt hẫng vào hơi thở
lặng im con chữ châm ngòi bút
trút dòng ưu tư vào đêm
nguyện cầu cho em bằng những vần thơ nhỏ

Có luồng gió mới vút lên
từ dịu dàng trong bao dung nguồn cội.

Vô đề 2

Thật giả đâu dễ biết
Thiện ác vẫn chung đường
Quen đục-trong-trong-đục
Người thực-thực-mơ-mơ…

Giật mình

Trên quãng đường bon chen
mong thời gian chậm lại

giật mình tìm bóng quen
nghe dập dìu ai gọi
se thắt cả trái tim
giữa hai hàng lệ ứa.

Từ trong xa cách

Chim bay

ngang gió
trái ổi đẫm sương

Tiếng cười em

chợt tắt
mùa rơi vào im lặng

Từ trong xa cách
lòng nao nao lòng
nhớ
nhớ
nhớ!

Chớm mùa

Giậu giăng sương trắng
thoảng ướt hoàng hôn

Gối đầu vào đông
ngọt miền hoa sữa

Gió nhớ mây hồng
những đêm trăng ngã

Dùng dằng nỗi nhớ
dáng ai thon mềm.

Em như cơn gió thảng qua

Nhẹ nhàng em đến

như cơn gió thảng qua đời anh

Gót êm em nhẹ bước

để lại mùi hương em
trong đôi môi anh

Rồi có ngày em đến

dịu dàng của thu trắng

ta gói thời gian vào im lặng
cho môi ngọt cháy đêm
mắt len vào trái tim
dâng một điều thầm kín
trong cõi trời
lỡ hẹn.

Mắt trăng cùng với sắc màu mắt em

Mắt em

màu bóng tối

Trăng khuyết

nhòa sương đêm

bao hình hài vương lỗi

Ánh sáng

màu con tim

hồi sinh những triền núi
thảo nguyên xanh êm đêm

Xua khổ đau

tham ái

Vun bồi phước

lòng tin

bờ biển hoang dữ dội
thai nghén mạch bình yên

Mắt trăng

qua kẽ lá
hôn lên màu mắt em.

Xa xót ngày xanh

Sương
gieo mầm phố vắng
lối nhỏ lắng
rêu leo

Dấu xưa
buông
đìu hiu
vết thương xa nhưng nhức

Và những thằng bạn đã ngã gục
trên chiến trường khốc liệt
còn vọng mãi những âm thanh ly biệt…

Nước mắt trong đêm tròng trành
bao năm rơi xót
tháng ngày xanh.

Đi

Lặng im ngóng gió, ngóng trời
Ngóng trăng gọi mãi nẻo người sao khuya.

 

Bình minh sớm

Run rẩy
quỳnh
rắc hương

Trăng
thơm lừng
búp tóc
Đêm chờ
đêm
mơ màng

Ánh mắt
hằng ao ước

Giờ ngơ ngẩn
buồn thương
khi trần gian
ngủ trong đêm
sâu vắng…

Thầm thì
sáng trăng suông

Một vì sao
hun hút
chim họa mi
hót
dịu dàng

Bên hiên nhà
âu yếm
em
bình minh sớm
như hoa nở trong vườn

Lòng anh
bừng tỉnh giấc.

Anh ở nơi nào

Từng giọt mưa ngâu
mơn man
chiếc lá

Ngân
đến
tận cùng

Rung
đầy
bóng tối

Có người
mông lung


phương trời
lạ.