Cây buồn máu chuyển vàng thu
phận buồn lá thả êm ru mặt đường
Mang bao se sắt từ nguồn
nước buồn những nỗi đại dương dập dồi
Trời buồn bóng ngả nghiêng trôi
nắng mưa thì cũng nửa vời trắng đen
Người đơn độc uống với đêm
men buồn gió thoảng dịu êm muôn điều
Một đời chẳng hết chữ yêu
càng gần gụi lại càng nhiều chơi vơi
Thì đành gom sắc thu chơi
gom buồn vào một giọt rơi…biển tràn.