Em giấu quả tim trên tay

Em giấu quả tim trên tay
Mười ngón tay thon ru nhè nhẹ
lâng lâng em vuốt lụn phím đàn
thanh trầm run chùm tóc mênh mang
lẻ loi khúc nhạc sầu sâu lắng

Em đàn rung trời khuya thanh vắng
trong điệu nôn nao tiếng thở dài
tay buông phím đàn tay trắng tay
mơ hoang lan chìm theo sương gió

Em giấu quả tim trên tay giông tố
nơi thiên đường dòng nhạc thu xưa
nơi không gian nỗi đau vò xé
cháy bỏng tro bay qua mấy mùa mưa

Mười ngón tay non mười nhánh hoa sưa
đàn lạnh, men hồng, trời thăm thẳm
biết em đang thấu nỗi lòng đau
sương rơi trong căn phòng im lặng…

EM RẤT GẦN ANH…

Em rất gần. Anh lại rất xa
Gió giấu chuyện chúng mình vào mùa hạ
Trong thì thầm những lời đêm là lạ
Vẫn còn nguyên một lối trắng đi về

Anh rất gần. Em lại rất xa
Tiếng cười vắng bởi làn môi khép lại
Sau rạo rực có bao điều ngần ngại
Và bao nhiêu giận dỗi vô bờ

Em rất gần. Anh lại thờ ơ
Có lẽ nào tình yêu không thức dậy
Có lẽ nào kỷ niệm đang tan chảy
Giữa đất trời hương vị đổi thay?

Không
Chúng mình không thể thiếu men say
Trong hồi hộp hôm nay và mãi mãi
Ngày xa xưa, em ngậm ngùi dành lại

Ngày xa xưa, anh mãi của em.
Dù cô đơn, cay đắng, chẳng êm đềm
Em như cây vẫn còn nhựa sống
Nụ buồn nụ, lá lo lá không dứt
Nhụy vàng hờn trên chiếc cuống mong manh

Một mình em giấc ngủ chòng chành
Lòng ngổn ngang giữa muôn điều vời vợi
Đón ngọt ngào, mổi lần anh gõ cửa
Dù nước mắt em vẫn còn kia sau những nụ cười.

LẮNG

Thời gian đi, đi mãi
Sư thầy ở lại chùa
Ta ngồi nhớ chuyện xưa
Khói sương thành tri kỷ.

Trước cuộc hành trình tìm miền đất mới

1. Thay lời các người con:
Cha ôm dỗ mảnh trăng rằm
Trầm sâu bên giấc con nằm à ơi
Cha thay lời mẹ ru hời
Giờ sao chẳng thể thấy lời yêu cha

Cha là một cánh rừng hoa
Hương thơm bao chặng đường xa cuộc đời
Tay nâng đỡ cánh hoa rơi
Tinh khôi nhón gót bước đời thấp cao

Cha là tia sáng đêm sao
Thấm lòng nhân ái ngậm vào tim con
Ô che mưa nắng vuông tròn
Trong đôi mắt cha mềm lòng ngẩn ngơ

Tình thương cha lớn vô bờ
Con chim xây tổ giăng tơ giữa đời
Hạt cơm đơm gió mồ côi
Sinh thành dưỡng dục ngược xuôi dọc đường

Cha cho hơi ấm trời sương
Công cha nghĩa mẹ thiên trường bao la
Mong đền đáp được công cha
Con dâng lên một bông hoa giữa đời.

2. Mong:
Giản đơn chỉ một ước ao
Cháu con hạnh phúc như bao gia đình
Nhân tâm rộng lớn trời xanh
Sao tròn chữ hiếu, vẹn tình anh em

Mưa rơi hay lệ rơi đêm
Lẽ sinh thành trở giấc êm thuở nào
Con về giấc ngủ chiêm bao
Gối trên tay mẹ, hôn vào mắt cha

Vòng quay duyên nợ sao xa
Con thầm trao lại bông hoa thơm vườn
Yên lòng xanh cỏ mù sương
Dòng thơ mướt mát khói hương niết bàn.

TB: Con theo cha bao ngày mà chưa hiểu nhiều về Người. Con nguyện kính yêu Cha đến cùng. Ánh mắt bao dung Cha sẽ theo con đi hết cuộc đời. Phút giây này đánh thức trái tim con.
– Trong các tập thơ có nhiều bài về Người Mẹ.

 

Con đường tình yêu

Tình yêu tôi mong đợi
Đôi cánh mỏng chơi vơi
Đêm thì thầm trăn trở
Nghe tiếng cóc kêu trời

Con đường yêu tôi đến
Toàn khúc khửu rối bời
Trên vòm cao sâu thẳm
Chú cuội ngồi mỉm cười

Tình yêu nào rao bán
Cho tôi mua bằng đời
Vứt bỏ điều đang có
xiết chặt gió bờ môi….

Con đường tôi mong đợi.

Em đâu rồi

Tóc bạc màu sao còn yêu đến thế
Nhớ nguôi ngoai mòn giấc ngủ năm canh
Réo rắt say một cuộc tình ướt lệ
Trời mưa ngâu sánh như thể lòng anh

Tình trăng khuyết còn vương lỗi mong manh
Tàn canh rồi vẫn chòng chành bóng tối
Buồn trăn trở gió ngập tràn tê tái
Giấc mơ về em thức dậy trong anh

Em đâu rồi? Ký ức mãi còn xanh
Tim nhói đau, lòng chênh vênh trống trải
Đã qua rồi những tháng năm trở lại
Tuổi hai mươi yêu bỏng cháy trong mình

Hoa hồng ơi chẳng nở giữa bình minh
Yêu mãnh liệt, hồi sinh đến bình dị
Hạnh phúc về trên hành tinh đơm trái
Cho đời mình thơm ngát mãi hương tình

Cúc vàng ươm nắng trời xanh
Chênh chao ngóng đợi người tình trong mơ
Nhịp tim gõ mấy vần thơ
Mùa thu ấy mình có chờ đợi nhau?

CHẠM VÀO TRUYỀN THUYẾT

Thuyền trăng buông mái chèo khua
Về Đa Hoà viếng dẻo xưa cát bồi
Mênh mang giữa chốn đất trời
Người cùng tiên đã xe đôi tơ hồng

Bây giờ bàng bạc ngày đông
Sắc trời ửng với mây hồng thuỷ chung
Kìa như thoáng bóng Tiên Dung
Cầm tay Thánh Chử trên dòng ngàn năm…

Ngậm ngùi dâng nén hương trầm
Nửa thương mình, nửa thương thầm người xưa
Sông còn in bóng cơn mưa
Bến này liệu có đón đưa tình này?