Mệt lắm rồi đêm ơi
trăng muôn đời câm nín
tim cũng cạn lời rồi
lá trên cành bịn rịn
chín mà chưa muốn rời
Mệt lắm rồi tôi ơi
người có bao giờ khóc
thương ngày mang khó nhọc
mình cố nuôi một đời
gieo bao mùa hoa trái
Mệt lắm rồi lá ơi
thân của thời ngây dại
làm sao còn xanh mãi
sóng nhân gian nẩy chồi
mùa thu cũng tàn thôi
Từ đây đời hành khất
gieo cành mưa rơi rơi.