Gió xuân

Ngọn gió mềm
ru đêm đầy sao
em lời ngọt ngào
bung hoa thắm cỏ

Ngọn gió mềm như mơ
làm mây trôi sóng cuộn
ngọn gió mềm ngọn bút
vẽ sắc ẩm trời xanh
vẽ vào đồi vào suối
vẽ vào má vào môi
vẽ lên trái tim tôi
nét nho nhỏ lành hiền
trái tim nhớ rặng trâm bầu thuở trước

Ngọn gió đằm như nước
chảy về phía mùa xuân.

Xem tranh

Những đường chân trời bao dung
đàn chim tự do trên cánh đồng hoa hồng
bay mải miết về phía đông hửng nắng

Có bầu trời phía tây mang khối màu trĩu nặng
màu của lòng ngự trị nhân gian
bên lâu đài nguy nga, lũ lượt dòng người hoạn nạn
bóng đổ xuống lòng tay thần bí

Trước cuộc sống sinh động khôn cùng
bức tranh chỉ chấm phá đôi phần sắc diện
còn những vết đau vĩnh cửu cuộn lên
ai vẽ nổi?

Ai vẽ nổi
con đường thảm hoạ
từ quá khứ, hiện tại tới tương lai?

Trong khung kia, những mảng màu bằng lặng
ngoài cuộc đời, sóng gió vẫn cồn lên.

Game

Những trò chơi tưởng như gió thoảng qua
di dích mưu toan xâm vào bàn phím
hồn con số online ẩn hiện
bị kéo lên bậc thang cám dỗ thấp cao
trong tận cùng cuồng hoan chà xát ván bài
chân lý nhòa theo hộp xoay tài khoản
mà lương tâm cứ như nắng nhẹ nhàng rơi

Cứ u mê điệp khúc dư âm đó
trên đường quen thay áo lạ không màu
kẻ ở đầu sông trầm tích lắng sâu
điều khiển triệu nhánh ngầm làn tỏa
triệu số phận chênh vênh trên ghềnh xiết
theo sợi dây ma mị của game

Những con điên thắng thua biến ảo khôn lường
cho tới ngày nổi lên sấm sét
game cuộc đời mắc cạn nhân gian…

Giữa hoa

Thuyền trôi trong đầm sen
ảo mờ như hơi thở
e bóng hoa rạn vỡ
ngại sắc hoa lụi dần

Gì như là dịu êm
những cánh hồng mỏng mảnh
gì như là xa vắng
cho lòng người nhói đau

Hẹn nhau ở kiếp sau
nói một lời gan ruột.

Giấc mơ hồi sinh

Tôi mơ một con tàu ngoại cỡ
lớn hơn bất cứ con tàu nào

Một hành trình đi
một hành trình đến

Vượt lên những con sóng tàn ác
vượt lên những con sóng gian tham
vượt lên
những con sóng mưu ma, chước quỷ…

Ngập tràn yêu thương trái tim thủy thủ
giữa trùng khơi băng băng tới chân trời.

Tự do

Người đi
đường thanh lặng
khói xưa thành mây trắng
trăng vừa tròn tự do.

Trên cành heo may

Hơn nửa thế kỷ ngấm nắng ngấm mưa
nương chè thơm hương ngào ngạt
mẹ ngấm bao nhiêu gian khổ
lời ru từng run rảy bóng khuya
giấc ngủ từng không yên
một mình dựng nên câu chuyện cổ
bằng khu rừng hồi sinh
mẹ thành ngôi đền thiêng
trao yêu thương muôn phương
cho đàn con nương tựa

Mẹ giờ như chiếc lá héo hon trên cành heo may
nhẫn nại nâng niu từng kỷ niệm

Theo đường cũ chúng con về thăm
ngày cuối xuân cơn mưa rình rập
đón hạ vào sao hồn con tuyết rơi tràn ngập
sao mắt mẹ bỗng nhạt nhòa
giọng thầm lặng nỗi cô đơn bần bật
“Con đấy à!” nghe dứt từng mạch thẳm mong manh cõi đời chật
trong khu rừng biền biệt đổi thay

Chúng con hóa bé nhỏ trong vòng tay mẹ chiều nay
vòng tay gầy guộc ôm trọn vẹn tháng ngày
mây xuống thấp và cánh rừng khép lại
lặng lẽ trời vời vợi chênh vênh…

Như giấc ngủ

Hoa đau khi nắng phơi
lá buốt trong mưa rơi
quả rụng theo gió cuốn
cây đứng như tượng
xót một đời

Những người quanh tôi
cùng chung mặt trời
chung dòng sông nguồn cội
lời ru vời vợi

Khi cành khô đâm chồi
là một ngày hò hẹn tôi khép lại
và nhẹ đi như giấc ngủ quên.

Dấu yêu ơi

Đất thì hẹp
người thì mau
biết bao đứa trẻ
đêm sâu không nhà

Lò dò như bướm tìm hoa
lìa cha lạc mẹ
chùa xa nương về

Mảnh mai
lếch thếch hòm si
tiếng mời hơi khuyết
ôm ghì vạt sương

Trên kia
biết có thiên đường
dưới này
ai cũng một chương giận hờn

Dấu yêu ơi
nhớ cội nguồn
cùng ta thêu nhạc
cung đàn ngày mai
thương ai ai có thương ai?

Gạc Ma

Ngày nối đêm cứ vần trôi
còn chuỗi nhớ mãi dập dềnh trên biển
bao nhiêu tình huống không tên
sao đếm hết các đêm không ngủ
những người lính chẳng ngại mòn hơi thở
giữ cho sóng nước bình yên

Cả bầu trời rung chuyển màu đỗ quyên
khi ngã xuống Gạc Ma
máu các anh thành máu của biển
đã nhuộm đỏ hoàng hôn
hòa theo gió ngày đêm thổi chập chờn
cờ Tổ quốc vờn bay trong uất hận

Giọt biển nào không mặn
ngọn sóng nào chẳng đau
trước kẻ thù dã man
mũi súng, lưỡi lê và lọc lừa
xuyên qua lịch sử

Máu các anh thành lửa
thiêu cháy mộng tham tàn

Bao bà mẹ khóc thầm trong bóng tối
nước mắt lăn dài theo đường cong của đảo
biển là ngôi nhà thương mến các anh
nơi chứa tuổi hai mươi bất tử
bất tử những tiếng hô lẫn với sóng bạc đầu.

Cõi vĩnh hằng xa xăm của gió

Xung quanh anh là gió
bay vào giấc chiêm bao
chuyến du hành vũ trụ
không còn lấm bụi phố ồn ào
không còn rày rà theo khuôn phép thời gian
không lời ru ra ngoài giới hạn
không nhỏ nhen thổi cong bóng đêm theo chiều nghiêng phiến cỏ
không xới tung tế bào ánh sáng hướng mặt trời
hay tham vọng về phía đối diện

Không hiện hình ở cõi vĩnh hằng xa xăm của gió
những chiếc bóng thân quen đang phát sáng
những mảng đỏ đen ước vọng lận đận dính bám trên con đường thành bại
hàng cây gồng mình trước cơn lốc quyền uy
đôi khi hóa sên tránh gió bủa vây bung chùm hoạn nạn
những chiếc lá không tuổi, không mùa cũng lìa cuống mà rơi

Mặt hồ thôi phẳng lặng
người lẫn xe cuồn cuộn như dòng sông mùa lũ
vẫn trần trụi hình hài
vẫn hành trình mưu sinh đã mặc định.

Mặt nạ

Triệu bông hàng triệu bông hồng
kết nên tòa thánh thiên đường

Một mặt nạ người nhân đức
một lời hóa cánh đồng hoang

Trong chùa
tượng Phật có nghìn tay nghìn mắt

Có nghìn khuôn mặt
ngoài chùa

Làm sao khấn một lời thật nhẹ
cho lòng người rạng rỡ
thắp sáng triệu bông hồng.

Đôi mắt mùa thu

Bắt gặp đôi mắt mùa thu
mịt mù mặt phố, âm u mặt hồ
mấy bề xao xác lá khô
ngơ ngẩn lẻ bạn, ngẩn ngơ lẻ mình.

Đồng hành

Đau đáu
thoát thai từ đám mây bình yên
có tiếng chim rơi trong vách đá
lích rích nỗi oan khiên
âm lạc chìm trong trứng
ngay cơn lốc cuồng phong
trước giờ tĩnh lặng?

Nhức nhối
từ mặt biển gió giông
những gì như ngẫu nhiên?
những gì như giăng bẫy?
những con tàu ngược dòng
và dậy mùi một màn độc thoại
trong vở bi kịch vĩnh cửu

Ơi những kẻ đồng hành
tắm dưới trời xanh thắm
bơi chung dòng biển mặn
những loài chim hòa bình
trên những lòng tin đặt chung vào biển
cho đến vì sao đậu trên đầu chúng ta

Sau cánh gà im lặng
ánh sáng tràn khán phòng.

Thầm lặng những cơn giông

Trời và đất như cây cầu tạm
giữa đôi bờ lòng người

Phía nào là bờ thực
phía nào bờ còn hư
bờ nào cho ta mặt trời rực rỡ
bờ nào nhá nhem sờ sẩm mặt người
bờ nào vang vang tiếng nói
gió bờ nào chỉ cuốn tới hoang liêu

Trong cơn giông nghiệt ngã buổi chiều
câu hỏi nhoáng trên những quầng mây xám…

Thiên đường

Ngẫu nhiên là thiên đường khi yêu nhau
không phải là món quà trao đổi
không phải gióng lên hồi chuông tranh giành danh lợi
không phải mào đầu, không kết thúc kiểu diễn văn

Họ như từng đôi chim xa lạ
tìm nhau trong khóm lá
mang cơn khát ngàn năm
dịu dàng gió và êm ái trăng
nóng bỏng vô cùng, vô tận

Một thiên đường lãng mạn
dưới nắng mặt trời thanh tân
dưới những đám mây khởi nguyên, ngai vàng tự xây lấy
cuồn cuộn những mạch ngầm
nung chảy niềm tin
trong xứ sở lạ lùng
tựa lưng vào đá lạnh
nghe ngày mai như gió rít từng cơn
tưởng như có đấy mà không đấy
lúc cao thấp, lúc xa gần
là vậy

Ở đâu thiên đường tương lai?
nơi hội tụ bao điều kỳ diệu trên những nẻo đường chưa thành ký ức
nơi có những chuỗi ngày rỗng, không mê muội quyền lực
nơi mối tình không hẹn trong mơ không bao giờ chết
nơi đi bộ bên hoa đồng nội và cỏ dại tinh khiết
nơi thắp mơ trên mộ và nhớ lời ông dặn:
Đội mũ thay ô dưới nắng mưa kẻo khổ
lìa xa những ô nhiễm, tìm không khí trong lành để thở
bình yên đón những điều gì con người chưa thuộc về…

Nợ

Nợ dòng sông âm thanh thổn thức
dưới trăng thu một chút vội vàng
cho cuộc tình chưa hết mùa đơm trái
đi qua con tim nhức nhối
trên chuyến đò chưa qua
đã nghiêng đổ nụ hôn

Nợ ngôi đền thiêng một làn hương thơm
nợ lá xa cành lời giã biệt
chỉ mang đi nỗi buồn ngàn năm sau nữa
và gửi lại cỏ cây những kỷ niệm ấu thơ
những giấc mơ
nép vào xa xăm dáng mộ

Chẳng còn gì để nhớ
ngoài quãng đường bạc trắng trần gian
nụ cười trên môi đã lặng câm
giọng buồn tượng đá rỗng
trong dòng xoáy cuộc người lỡ vận

Gió lọt vào khe đá vang ngân
kể chuyện cổ tích bầu trời
khẽ khàng trả nợ tình đời.

Khoảng trời tình yêu

Có những lúc tự dưng bằn bặt gió
ngàn sao xa im lặng bến mơ hồ
em chợt đến, đêm như vừa mở cửa
một khoảng trời bí ẩn: Tình yêu.

Trẩy đêm trăng mật

Thung lũng hoang lặng
khắc khoải không yên

Suối vàng lạnh vắng
khao khát cuồng điên

Em về lộc biếc
hoa, nụ ươm mềm

Thiên nhiên thơm mát
lan tràn trong em

Tình ta chẳng mất
bảng lảng sao Hôm

Trẩy đêm trăng mật
ngày tháng lâm chung?

Có phải chỉ là đợi chờ?

Chỉ có tiếng chó sủa

Hoàng hôn lụi tàn
mảng sáng lang thang mặt hồ lãng đãng
chiếc xe hạng sang rẽ vào biệt thự màu trắng
chỉ ngọn gió cuốn theo cánh cửa
và người đàn ông khẳng khiu
nép dưới ánh đèn vàng úa
lom khom cúi chào
im lặng đợi

Run run tay ấn chuông reo
của sổ tràn bóng tối
chỉ có tiếng chó sủa ầm ừ
và ngọn gió hững hờ
lụi tắt tất cả

Người đàn ông chợt nhớ
bước chân ấy qua cầu thang đã lên bậc cao
chỉ còn ngọn đèn đúng mòn bên vỉa đã
và dấu chân lún sâu trong lùm cỏ
người khuất bóng và người đứng đó
với những hạt sương đêm lặn vào khóe mắt.

Tiếng oa oa trong mơ

Tiếng oa oa
nhoi lên từ con tim khao khát
cháy dọc cơn mơ
chảy xoáy những tầng nơron ngủ yên
len cứa từng tế bào đêm

Ta lần tìm không tới
vòng tay ôm còn lại im lìm
còn một chút cuồng điên lặng lẽ

Cái nhìn thất thần trong bóng tối
chực chờ bên lối xưa
những dòng sữa chực chờ từ lồng ngực người mẹ trẻ
những lời ru đau đớn từ cuống họng người cha
và những chiếc nôi ông bà thấp thỏm chờ đợi
chỉ còn nghe tiếng u u nguồn cội
cào xé, trộn lẫn bất hạnh trong tim

Tiếng đấm ngực như sấm vang câu hỏi
ngàn vì sao kia
hãy trả lời cho ta
hay ta đi suốt rừng mơ?

Hồi sinh

Đêm qua rằm vầng trăng như khóc
như kẻ cô đơn xót ngọn cỏ khô vàng
sông đắm xuống một dòng phẳng lặng
cá gọi đàn mơ con sóng dập dồi
mấy yêu thương chưa kịp cất lời
giờ réo rắt từ khi lộc nhú

Cơn u uất vội oán trăm ngàn nụ
biết phận người rơi nhẹ như hoa

Lệ trăng về đây hòa chén rượu xưa
gió bão về đại dương nghênh sóng
nỗi cô đơn ôm một vầng năng lượng
những hạt giống hồi sinh trong phù sa
từ cõi lòng ta.