Con đường thân phụ về đâu
nhẹ nâng gót đỏ khỏi đau thân mình
mắt ru một cõi phù sinh
vẫn thơm lời nói yên bình gió giống
gội sương phơi nắng lưng còng
lẻ loi len lỏi đám đông phiên người
Con đường nhưng nhức phía trời
choạng vạng tiếng mõ trong đời đợi đau
nghe trong tim tiếng con tàu
qua ga bỏ bữa, giàn trầu héo hon
buồn hong sợi trắng tâm hồn
khâu vá nỗi buồn, tiếng khóc khô mi.