Duyên nợ

Hồ Tây ơi, Hồ Tây ơi
ngân dài nốt nhạc một thời đã xa
sâm cầm lạc tiếng bay qua
con sóng duyên nợ vỗ nhoà trong thơ…

Góc trời thanh thản như mơ
tóc thơm cài búp hoa chờ trăng thưa

Nay hồ lạnh mặt gương xưa
cách bờ mấy mảng còn khuya mới gần
thuyền ôm ngọn sóng xa dần
gió buồn những sợi tóc lần theo nhau

Mỗi cung đàn mỗi mùa đau
Nước hồ bạc trắng trăng nhàu mặc trăng.