Ly rượu rưng rưng

Đêm đang tàn, ban mai sương nhạt đắng
lá thay mùa, hoa đã phai hồng
tiếng chim xưa sao mà quạnh vắng
người sang đò quên lãng dòng sông

Nước chảy xiết đâu, đá đã mòn
cá lội mất tăm, giăng lưới trắng

Gió lạnh về, trời chớm sang đông
trẻ nô đùa im ắng năm dòng
sân nhà nắng chẳng xôn xao
khuất mấy mươi năm duyên mủi lòng

Sự đời nước mắt ai mong
càng thương nhau lắm, lạnh lùng đó chăng
thà rằng chẳng thể bâng khuâng
ly rượu rưng rưng…người ngoảnh mặt.