Mẹ

Canh khuya giấc ngủ chập chờn
mẹ nhớ cha con của một thời chiến tranh
xuân Mậu Thân “sáu tám”
nơi bom đạn miền trung
mang trái đắng lòng mẹ
một màu nước mắt
một mảnh tình duyên luôn ấp ủ
mãi mãi đi vào giấc ngủ thiên đường
bi bô con tìm hơi thở của cha
rưng rức trong cơn mơ thơ dại

Mẹ
nơi quê nhà phủ bạc tóc pha sương
bóng gầy băng qua đống lửa thăng trầm
chắt chiu nhọc nhằn
nhặt lá vàng thu
thơm từng giọt đắng
mấy mươi năm không quên được niềm đau

Mẹ
đã cho con hơn những gì con có
lời ru dịu dàng
là hành trang cuộc đời
sưởi ấm mãi lòng con…

Mẹ ơi
đêm lạnh
bóng cha tạc lên trăng
nồng nàn nơi xứ núi
tỏa bóng rừng xanh quặn vào trời đất
đau đáu trong lòng
về miền đất Quảng

Mẹ ơi
bức tranh xưa ẩn hiện
giọt mưa sương đọng đang về
mang bao điều thủ thỉ
mong mẹ trường thọ ru đời bình an.