Ngẫm

Non non như lá vào xuân
biết cười, biết khóc lên thân phận người
biết trào cuộn sóng giữa trời
biết khao khát nhận một lời yêu thương

Nắng mưa như sợi dây cương
nửa chân bước tới nẻo đường bất an
nửa chân giẫm nát gió ngàn
hình nhân lư lắc bóng tràn hoàng hôn

Đáy trời điên đảo ngàn cơn
đường đời vun xới vo tròn se vuông
khắc xương ghi dạ người thương
lời đau xin gửi nẻo đường trên mây

Dẫu là non lá xanh cây
biết mình đã trót thân dây phận người
một mùa mê tỉnh sắc trời
ngon ngang tư lự cuộc đời mùa sau.