Một thời chân đạp đất, đầu đội trời dấu bể
nay chẳng víu vào đâu
giọt nước mắt trào lên nấc nghẹn
từ chuỗi tràng hạt tháng ba
Trong hơi thở vời vợi buồn của cha
có tình yêu với vợ
có xót thương con nhỏ
và nhịp gật chờn vờn không rõ
một ngày đông
hoàng hôn dần tan
Nguồn nhựa sống mong manh
nuốt khổ mấy hạt cơm giỗ mẹ
ngày hai tháng mười một về nhè nhẹ
rồi bà đón cha đi ngày ba
Cha đi hai bàn tay sạch bong
gia tài một màu trắng
với ký ức chiến trường ngổn ngang
Phố phường chìm trong sương
cùng giọt lệ trượt xuống
vỡ òa
trong im lặng nỗi đau người vợ
Hơn bốn mươi mùa rét đắng trôi qua
cuộc đời mênh mông tình cha lắng đọng
có một ngày ở lại suốt đời con.