Nhân thế

Những nẻo đường xa đã qua rồi
hương vị mùa sen nhớ đầy vơi
bao mùa tạm biệt sang mùa mới
lặng lẽ chia tay phút giao thời

Vẫn biết có ngày phải thế thôi
đã chín thế nào cũng sẽ rơi
nhường chỗ quả xanh ngoi lên thở
muôn màu trời đất sắc thương ơi!

Nhớ ngày nắng xối với mưa trôi
thương người nước mắt với mồ hôi
kẻ gom dòng nước trong lòng đất
tay xắn bùn sông mặt vẫn tươi

Đường nào dẫn đến mối duyên tôi
công việc to nhỏ thúc ngược xuôi
một lòng vượt khó không ngần ngại
nhìn thấy dân vui là mình cười

Thăng trầm cuộc sống đã thế rồi
thành công mở hội cảnh chung vui
nay mình ngôi ngẫm thầm rơi lệ
nhân thế mà, ai cũng vậy thôi!