Quê thì xa, lụa cũng xa
tấc lòng nhuốm bụi ngỡ ra vàng mười
Còng lưng cơm áo ngược xuôi
cạn khuya hơi vắt ngang trời ngực ran
Đường xa ung nhọt vá thân
sớm sương lá rụng bàn chân mắc dằm
Ngu ngơ ngày kéo thành năm
nỗi đau lạ hoắc kim châm vai gầy
Thôi em chớ hận trầu cay
buồn vui thì vẫn xưa nay cõi trần
Đêm qua hoang hoải sen tàn
mảy mai gió nẩy dăm làn nụ non
Ơn trời hóa đá bão giông
nhòa đôi mắt vời vợi trông quê nhà.