Ước ao của một thời

Mơ như ong say hoa
ngã vào đời làm mật

Mơ như chú chim non mau nước mắt
nhỏ tháng ngày vào góc phong ba

Nương náu ở trong ta
một đường bay đơn độc
cách biệt phương trời nao

Suốt một đời ước ao
gặp lời thương thầm muộn
để mình bay và say.

Nghe

Giọt mưa thu thì thầm
ngọt ngào trên ngọn gió
không xoa dịu vết thương
những ngả đường bỏ ngỏ.

Vết của gió

Cơn gió thoảng qua rồi
cứ xói mòn, tóc ơi
mi làm sao ác thế
ta làm chi nên nỗi?

Đắm mình trong bước đi
xương một mùa ngơ ngác.

Ly rượu rưng rưng

Đêm đang tàn, ban mai sương nhạt đắng
lá thay mùa, hoa đã phai hồng
tiếng chim xưa sao mà quạnh vắng
người sang đò quên lãng dòng sông

Nước chảy xiết đâu, đá đã mòn
cá lội mất tăm, giăng lưới trắng

Gió lạnh về, trời chớm sang đông
trẻ nô đùa im ắng năm dòng
sân nhà nắng chẳng xôn xao
khuất mấy mươi năm duyên mủi lòng

Sự đời nước mắt ai mong
càng thương nhau lắm, lạnh lùng đó chăng
thà rằng chẳng thể bâng khuâng
ly rượu rưng rưng…người ngoảnh mặt.

Vô đề

Lặng nghe lòng đất thì thầm
lắng trong sâu thẳm những tâm tình người
trước xuân gió cũng cạn lời
lạc trôi vào chốn cửa trời mưa sa.

Vỡ âm

Khói mây bay chín phương trời
bay len lỏi đến rối bời trong ta
leo vào những tiếng dân ca
lần trong hương nhụy làn hoa sắc đời

Ruổi rong này một cuộc người
quờ tay chẳng chạm… buồn ơi là buồn
ta về hứng giọt mưa tuôn
tiếng gì như tiếng suối nguồn vỡ âm.

Bình minh sớm

Run rẩy
quỳnh
rắc hương

Trăng
thơm lừng
búp tóc
Đêm chờ
đêm
mơ màng

Ánh mắt
hằng ao ước

Giờ ngơ ngẩn
buồn thương
khi trần gian
ngủ trong đêm
sâu vắng…

Thầm thì
sáng trăng suông

Một vì sao
hun hút
chim họa mi
hót
dịu dàng

Bên hiên nhà
âu yếm
em
bình minh sớm
như hoa nở trong vườn

Lòng anh
bừng tỉnh giấc.