Trên cành heo may

Hơn nửa thế kỷ ngấm nắng ngấm mưa
nương chè thơm hương ngào ngạt
mẹ ngấm bao nhiêu gian khổ
lời ru từng run rảy bóng khuya
giấc ngủ từng không yên
một mình dựng nên câu chuyện cổ
bằng khu rừng hồi sinh
mẹ thành ngôi đền thiêng
trao yêu thương muôn phương
cho đàn con nương tựa

Mẹ giờ như chiếc lá héo hon trên cành heo may
nhẫn nại nâng niu từng kỷ niệm

Theo đường cũ chúng con về thăm
ngày cuối xuân cơn mưa rình rập
đón hạ vào sao hồn con tuyết rơi tràn ngập
sao mắt mẹ bỗng nhạt nhòa
giọng thầm lặng nỗi cô đơn bần bật
“Con đấy à!” nghe dứt từng mạch thẳm mong manh cõi đời chật
trong khu rừng biền biệt đổi thay

Chúng con hóa bé nhỏ trong vòng tay mẹ chiều nay
vòng tay gầy guộc ôm trọn vẹn tháng ngày
mây xuống thấp và cánh rừng khép lại
lặng lẽ trời vời vợi chênh vênh…