Mẹ

Canh khuya giấc ngủ chập chờn
mẹ nhớ cha con của một thời chiến tranh
xuân Mậu Thân “sáu tám”
nơi bom đạn miền trung
mang trái đắng lòng mẹ
một màu nước mắt
một mảnh tình duyên luôn ấp ủ
mãi mãi đi vào giấc ngủ thiên đường
bi bô con tìm hơi thở của cha
rưng rức trong cơn mơ thơ dại

Mẹ
nơi quê nhà phủ bạc tóc pha sương
bóng gầy băng qua đống lửa thăng trầm
chắt chiu nhọc nhằn
nhặt lá vàng thu
thơm từng giọt đắng
mấy mươi năm không quên được niềm đau

Mẹ
đã cho con hơn những gì con có
lời ru dịu dàng
là hành trang cuộc đời
sưởi ấm mãi lòng con…

Mẹ ơi
đêm lạnh
bóng cha tạc lên trăng
nồng nàn nơi xứ núi
tỏa bóng rừng xanh quặn vào trời đất
đau đáu trong lòng
về miền đất Quảng

Mẹ ơi
bức tranh xưa ẩn hiện
giọt mưa sương đọng đang về
mang bao điều thủ thỉ
mong mẹ trường thọ ru đời bình an.

Dưới đất

Lang thang giông tố ba đường
ngả mênh mông tới vầng dương chân trời
ngả lênh đênh vắt mòn hơi
ngả theo bản ngã cuộc đời chung ai

Ngả chi sâu hoắm chông gai
biết đâu nguồn cội, tránh hoài xa xăm
trăng non lên đỉnh trăng rằm
hiện thân ba ngả còn nằm bình yên

Gương trời mây nhạt soi nghiêng
đất quằn quại dưới cỏ mềm mấy phân.

 

Bông hồng biết

Bông hồng ơi có biết
đôi môi em nồng nàn
hương thơm em tinh khiết
anh khao khát kiếm tìm

Bông hồng ơi có biết
mỗi khi em héo tàn
mỗi khi em thất sắc
tâm hồn anh úa vàng

Bông hồng ơi có biết
lúc em trở về anh
rạng ngời từng khoảnh khắc
là anh trở lại mình

Bông hồng ơi, mi biết.

 

Với dấu chân em

Hoàng hôn đầy ngõ
với dấu chân em
lác đác tiếng chim
một khoảng tới trong nhà nghẹt thở

Có lẽ nào em không về nữa
giờ ngang dọc nơi nào
để anh lang bang nỗi nhớ
một tia chớp dập vui trên vòm gió lao xao

Có lẽ nào mặt trời hoa đỏ
để trăng chờ gió, đợi chùm hoa nở trong nhau
anh ngồi nghe tiếng gió
vườn nhà ta run rẩy những cơn đau

Ngọc em ẩn ở trời cao
cho đất cháy trong lòng băng giá
và bầu trời rơi đám máy trên đầu
cho cơn khát anh trong em bùng ngọn lửa

Lời xưa hóa cạn, ngàn hoa đã nhàu ?
em có về một mùa trăng đang nở.

Nhập vào thu

Lá vàng rơi lác đác
heo may vây bọc tôi
bên đầm chút cánh vạc
trăng cuối trời nghiêng trôi.

Khoảng trời nhỏ

Đêm từng đêm áo choàng voan
trời khoa khỏa lấp đã toan lên đồng

Đào tiên chúm chím núm hồng
miền trinh khiết ngỡ mây bồng sao xa

Sáng trăng trắng tỏa làn da
cỏ non mởn ngát thơm hoa mượt mà

Khoảng trời nhỏ lại trong ta
mai sau biết có mặn mà nữa không?

Hỏi

Phải trời sinh em cho anh
nên một gặp một đã thành hai ta?

Tự nhiên nụ hứa hẹn hoa
chẳng cần nghĩ đến gần xa ngọn ngành

Duyên vừa mới chạm bến tình
chưa gặp tháng Bảy, lòng mình đã ngâu.

Vẫn lạ mỗi khi nghe

Chim có ngôn ngữ của chim
cỏ có ngôn ngữ của cỏ
lá có ngôn ngữ của lá…

Ngôn ngữ của loài người
quen mà nghe vẫn lạ?
khi thăng cao
khi trầm rơi
từ thai nhi lòng mẹ
tỷ năm trước ra đời
tỷ năm sau sẽ thế

Và chỉ có mẹ
chỉ có mę thôi
thấu mọi biểu cảm của ngôn ngữ
cỏ – cây – chim – thú – con người.

Ngẫm

Non non như lá vào xuân
biết cười, biết khóc lên thân phận người
biết trào cuộn sóng giữa trời
biết khao khát nhận một lời yêu thương

Nắng mưa như sợi dây cương
nửa chân bước tới nẻo đường bất an
nửa chân giẫm nát gió ngàn
hình nhân lư lắc bóng tràn hoàng hôn

Đáy trời điên đảo ngàn cơn
đường đời vun xới vo tròn se vuông
khắc xương ghi dạ người thương
lời đau xin gửi nẻo đường trên mây

Dẫu là non lá xanh cây
biết mình đã trót thân dây phận người
một mùa mê tỉnh sắc trời
ngon ngang tư lự cuộc đời mùa sau.

Tâm trăng

Sông Hồng bên lở bên bồi
sâu trong đáy nước trăng ngồi đợi ai
đường đi khúc khỉu nghiệp dài
trăng soi tâm sáng, uy ngai vớt đời.

Mỗi khi thay chiều gió

Gió 1

Ngọn gió bình minh
có thể kéo diều xen chín tầng mây
bay xa theo tưởng tượng
cùng vòng kim cô của chủ diều uốn lượn

Ngọn gió hiền hòa
có thể đẩy thuyền chạy băng băng
người và cánh buồm lấp lánh ánh trăng
bờ vinh quang đang vẫy gọi

Ngọn gió sục sôi
có thể dập vùi thuyền buồm dưới sóng
những hình hài bị bẻ cong
diều và người lộn nhào trong gió

Ngồi câu cần giật gió
và gió giật mây trời
ai như lật đật
mải miết giữa bão đời.

Gió 2

Linh thiêng ngọn gió thổi
những thủ thỉ thân quen
những đồn đại không tên
thoát ra ngàn cơn dữ
phả xuống đời ngả nghiêng.

Gió 3

Gió và bão đã tan
tất cả rồi suy tàn
rụng rơi và thiên cổ
nhuốm màu đau nhân gian.

Xanh không?

Trong khán phòng
giăng đèn sáng
cháy đôi cánh thiêu thân

Ngoài trời
giăng lưỡi gió
thức tỉnh giấc trần gian

Lao xao hoa lá rụng
sau bóng rèm biếc xanh
những chấm kia có biếc xanh trên cỏ?

Hai mùa thương nhớ

Nhớ em giữa mùa đông lạnh lẽo
miền xa thăm thẳm suối nghèo
con trâu lê cày trên mảnh đất khai hoang tiêu điều
em mỏng mảnh theo bình minh tàn úa

Thương thân gái ngây thơ như dẻ lúa
với con tim ẩm ướt mung lung
bỏ lại bờ ruộng yêu thương
gượng gạo gót chân đôi hài lả lướt
tới khu vườn khói xì gà nghi ngút
mùi rượu vang nồng nặc
gò mình neo nổi dòng đời
giữa thành phố chưa quen

Khi hương đồng quyện vào mùi son phấn
làm lạnh giọt sương đêm
nghe bản nhạc chẳng còn du dương
khe khẽ rung trong tim một xúc cảm lạ lùng
nhớ thương nào cho tôi?

Trăm năm người dưng

Sau mưa, nắng lại tưng bừng
mắt ta chạm mắt người dưng… bần thần
chợt nghe líu ríu bước chân
trăm năm mà ngỡ có lần này thôi!

Không lời

Trên bến sông chiều nay
người lái đò dòng sông tri thức
âm thanh lạ chìm vào sóng nước
lặng lẽ xô câu nói buông lơi
nát vỡ
buốt đau
mặt trời tuổi thơ
làm sao con vươn ra biển lớn
mẹ ơi!

Mẹ ơi
cho con lời nói yêu thương
cho con hơi ấm trái tim

chia sẻ tâm giao chuyện làm người.

Âm dương

Con sâu cuộn tròn trong chiếc lá
nằm gọn lòng tay người làm vườn

Con chim trên cành thu hương
lìa khỏi cây ngay khi tiếng nổ

Trái tim trọn chấn thương
sau bao mùa lá cũ
làn gió mới thu sang

Những chùm mưa bất an
từ đám mây uẩn khúc
rơi nhẹ theo chu kỳ âm dương.

Trầm cảm

Khi con sông ngưng trôi
vài hạt mưa đơn côi
lưới kết thành tang trắng
máu loang vào biển khơi

Khi rừng cây bỗng lặng
màu xanh đã chết rồi
tiếng chim nghe rã rời
nắng cồn lên ngọn đắng

Khi không gian trầm cảm
trăng treo theo ngày rằm
có con nai ngơ ngác
cỏ gieo gió thu buông

Nuốt lệ rơi trên mộ
nhặt trái buồn khói hương.

Đối diện

Nở ra những trái đắng
những tạp âm rờn rợn
tiếng eo óc đâu đây
bóng đen dường hoảng loạn
rưng rưng trên tượng đài

Có chút rối ren từ những sợi dây
có chút phập phồng từ trái tim khuya khoắt
từng giọt cà phê chiêm nghiệm
giữa muôn trùng ngọn sóng của ngày

Nhạt và đậm đêm ngày
ta với mình
đối diện
giọt sương tươi
rời thảm cỏ
rất tươi.

Chờn vờn đứng giữa trời và đất

Chim thức dậy bình minh
hít khuông trời xanh
hót nồng hương ổi
hôn nắng lung linh

Giọt sương long lanh
mướt bông hồng trắng
trong veo đôi mắt vô cùng
rưng rưng trôi một dòng sông
chờn vờn cơn mơ êm dịu
làn mây mỏng mảnh bay bay

Trăng sẽ mọc đêm nay
trong thì thầm của gió
uống cả trời heo may
hoa sẽ ngát cùng ta
và thiên nhiên rạng rỡ, hiền hòa.

Trong bình minh nhen lửa

Thăm trường trước ngày tổ chức kỷ niệm 110 năm thành lập trường Bưởi – Chu Văn An, 1908 – 2018

Trên sân trường trăm năm có lẻ
ông Chu Văn An ngồi đó
nét mặt buồn dâng sớ chém gian thần
bao âm vận thành câm
giữa thời đỏ đen hoạn lạc
tham nhũng, dối lừa, bỡn cợt
vua sợ quan tham
thần sợ quỷ
tấm lòng son lẫn với tro tàn

Về đây dưới bóng trời quang
bao day dứt cuộn lên cùng ngọn nắng
tôi đứng lặng giữa thục và mơ
giữa tiếng trẻ nô đùa và tiếng vọng u uấn xa xôi
bất chợt như thấy ông mỉm cười

Gần bảy thế kỷ thao thức khát khao
bị bủa vây trong bóng tối lãng quên
sở của Chu Văn An thuở ấy đã bùng lên

Rũ u mê
từng con chữ mang bình minh nhen lửa…