Nguyên khôi

Bông hoa trinh trắng một đời
hồn nhiên
thơm mát
đất trời thanh tân

Đi xa là để về gần
một lần mãi mãi
một lần
nguyên khôi.

Em đi trống cả sân trường

Em đi
trống
cả sân trường
vấn vương thì vẫn vấn vương lâu rồi

Tà áo trắng
nét tinh khôi
hoa phượng đỏ chói
khoảng trời ngày xưa

Có người thất lạc giấc mơ
bơ vơ thì vẫn bơ vơ
đêm
ngày

Xa nhau
mưa nặng
gió dày
trời như thấp xuống
và mây rối bời
gợi về ký ức em ơi
thời xa xưa ấy
ta ngồi đếm sao.

Bước ra từ ngôi mộ

Nhìn
đường biên mênh mông
có cánh rừng
nghiêng ngả

Nhìn ra biển cả
trầm tích
đá ngầm
trần trụi
làm chật dần
màu xanh của biển

Những con tàu
gầm réo
hung hăng
hiển hiện

Những bàn tay bạo chúa
muốn thiêu trụi thế gian…

Thật khủng khiếp nham hiểm
dấu vết lũ cường hào
như những loài gậm nhắm
từ trong mộ bò ra.

Lời con gái

Mẹ ơi!
con mong ước một thiên đàng tuyệt vời
nơi an toàn, không chút ngần ngại
khi mẹ vui con cũng mỉm cười
khi mẹ buồn bờ môi con khép lại

Con được đồng hành một chặng cuộc đời
căng cánh buồm cùng mẹ vượt biển khơi
cùng nhịp đập trái tim và hơi thở
đi qua bão tố về phía chân trời

Con nhận được tình thương khi chưa chào đời
khi chưa nhận biết ánh sáng mặt trời
năng lượng mẹ truyền cho con tồn tại
là khoảng thời gian nằm trong bụng mẹ,
mẹ ơi!

Ngày cuối đông giá rét sương rơi
dưới trăng tròn lòng mẹ bồi hồi
trong thời khắc về thăm quê ngoại
vượt dòng cạn mẹ gọi: con gái yêu ơi!

Mùa đông năm xưa ấm áp cuộc đời
trang nhật ký của cha nét chữ còn tươi
thời gian đi qua với bao sóng gió
con hạnh phúc vô cùng cha mẹ kính yêu ơi!

Thắp sáng con đường nhỏ

Những con đường nhân gian
qua bao mùa lá đổ
cảnh đời lắm ngổn ngang
dưới hàng cây, lệ nhỏ

Đây ngôi nhà trống trải
mưa gió ngập đầy sàn
kia trẻ con nhỏ dại
trước bệnh dịch nguy nan…

Dư vang của chiến tranh
màu da cam tàn độc
mấy ai được yên lành
những cuộc đời đèo dốc…

Tôi đi trên đường nhỏ
nhìn thời cuộc ẩm ương
nghe trong từng hơi thở
nét mặt buồn như sương

Như cơn mưa oà vỡ
sóng biển giận lạ thường
trong cái chiều nhung nhớ
thiếu một nửa tình thương…

Tiếng sấm gầm điên dại
nỗi bầm dập nhân gian
mỗi âm thanh oan trái
mặt trăng cũng úa tàn

Ước người thêm chữ tâm
san cho nhau nỗi khổ
ước chung tay thắp lửa
hạnh phúc mùa xuân sang.

Khi còn hơi thở

Một đời người ngắn ngủi lắm em ơi!
xin hãy làm những điều có thể
cái chưa bắt đầu và cái còn dang dở
làm bằng trái tim rộng lớn bao dung

Có mấy ai đi trên đường êm ả, thủy chung
và chỉ gặp những điều tốt đẹp?
có ai chưa từng vấp ngã?
hay đôi lần trái tim không đau nhói tổn thương?

Nếu khi ấy có bàn tay nhân ái
chạm nhẹ thôi, cũng dịu đi ngàn lần
ta sẽ đứng dậy như lại được sinh ra
với những hơi thở mới
như sinh khí từ ngàn xưa tụ lại

Đừng ngại ngần mở lòng trang trải
một đời người ngắn ngủi lắm em ơi!
hãy sẻ chia cùng những cảnh cơ hàn
để cảm thông đồng loại

Hãy trở về quá khứ
với biết bao sướng, khổ, vui, buồn
để yêu thương và dang rộng cánh tay
đùm bọc những phận người xấu số
và giảm đi uất hận
trong cõi thế gian này bề bộn

Chưa bao giờ là muộn
khi hơi thở ta còn

Đợi em

Em xa. Em xa. Em xa
bao nhiêu cách trở lân la rập rình
đêm hiu hắt chẳng vô tình
một mình anh bỗng giật mình… mình anh.

Cạn

Trời mà cạn mưa
thế gian thành sa mạc
nếu không còn giọt lệ xưa
nào ai đoán được điều chưa bao giờ…

Hình như…

Gió thổi lao xao
khép màu mây, mưa lăn hối hả
mang tiếng chim da diết lúc chiều tà
dấu chân ai còn đọng trên lá vàng mùa thu…
hình như sắp có cuộc chia tay vội vã

Gió khẽ khàng
gieo vào khung cửa sổ
anh lặng nghe từng tiếng gọt đẽo
khắc sâu vùng khổ hạnh trong em
từng giọt sữa đang lần ra từ nồng ngực gày gò
được chắt lọc trong vườn hoa tình ái
chuốc vào con với những lời ru uể oải…
đêm, những tiếng thở dài
hình như sắp có cuộc chia tay

Thôi mà em khóc làm chi
miền đất nào chỉ có nắng?
và biển không có sóng?
biết rằng đôi lúc giận hờn
trái vui mang đến, giọt buồn chia nhau
hương thơm trái ngọt vườn cau
nên tình chung thủy trao nhau trọn đời

Men rượu nào làm ta cay đắng
nhỏ vào hồn hư ảo giấc mơ
em im lặng mỉm cười trong gió
lệ ướt mi mà thảng thốt không ngờ.

Nhân thế

Những nẻo đường xa đã qua rồi
hương vị mùa sen nhớ đầy vơi
bao mùa tạm biệt sang mùa mới
lặng lẽ chia tay phút giao thời

Vẫn biết có ngày phải thế thôi
đã chín thế nào cũng sẽ rơi
nhường chỗ quả xanh ngoi lên thở
muôn màu trời đất sắc thương ơi!

Nhớ ngày nắng xối với mưa trôi
thương người nước mắt với mồ hôi
kẻ gom dòng nước trong lòng đất
tay xắn bùn sông mặt vẫn tươi

Đường nào dẫn đến mối duyên tôi
công việc to nhỏ thúc ngược xuôi
một lòng vượt khó không ngần ngại
nhìn thấy dân vui là mình cười

Thăng trầm cuộc sống đã thế rồi
thành công mở hội cảnh chung vui
nay mình ngôi ngẫm thầm rơi lệ
nhân thế mà, ai cũng vậy thôi!

Mẹ của những phận đời

Ni cô như mẹ hiền
mỉm cười trên số phận
ôm đám trẻ nhỡ nhàng
bị hạnh phúc bỏ quên

Chăm con bằng trái tim
nồng thương và thánh thiện
vun đắp con lòng tin
vượt lên đời cỏ dại

Con hồi sinh trở lại
như vào một giấc mơ
đẫm ngọt ngào êm ái
trong ánh mắt ni cô

Tình yêu hòa nhẫn nại
từng ngụm sữa, miếng cơm
từng ngọn rau, hoa trái
lòng con xanh bình yên

Bước chân dần vững chãi
hướng về phía mùa xuân
những đứa con thời đại
biết mẹ đang dõi thẩm…