Ta còn gì cho nhau

Ta còn gì cho nhau?
những giận hờn đã mất
những nụ cười đã tắt
khi hai ta quay đầu

Ta còn gì cho nhau?
thân quen thành xa lạ
còn gì neo giữ nữa
những ngày xưa đã xa

Ở đâu một mùa hoa
ở đâu một mùa quả
còn mùa nào thắm nữa
khi quá khứ bạc màu

Ta còn gì cho nhau?

Muốn gửi người đã khuất

Cánh đồng như nấm mộ thiên thu
mai táng bao nhiêu nước mắt
ẩn sâu trong lòng đất
bao mùa chen vai thích cánh nhau

Trăng trên đầu tròn được bao lâu
Đổ bóng xuống những mảng đời sáng tối
nắng và mưa bốn mùa hoán đổi
được – mất đồng lần
thiện – ác khoác vai

Đêm nay
muốn giữ lại một câu thơ thôi
gửi người đã khuất
cho dù biết lợi danh
mãi mãi chẳng bao giờ hết.

Buồn

Cây buồn máu chuyển vàng thu
phận buồn lá thả êm ru mặt đường

Mang bao se sắt từ nguồn
nước buồn những nỗi đại dương dập dồi

Trời buồn bóng ngả nghiêng trôi
nắng mưa thì cũng nửa vời trắng đen

Người đơn độc uống với đêm
men buồn gió thoảng dịu êm muôn điều

Một đời chẳng hết chữ yêu
càng gần gụi lại càng nhiều chơi vơi

Thì đành gom sắc thu chơi
gom buồn vào một giọt rơi…biển tràn.

Những câu hỏi

Khi niềm vui tan theo rượu
ta chẳng thấy mặt nhau
mọi lời hứa đi vào quên lãng
mọi hy vọng bay như khói vật vờ

Ngoài kia, biển nói gì với ta
qua tiếng nấc những con thuyền
qua lời than những mẻ lưới không cá

Trong này, ta nói gì với nhau khi mắt đã mờ
những cánh đồng nhiễm mặn
những bờ bãi co cụm, xác xơ

Bao giờ, bao giờ đại dương hồi sinh?
Bao giờ, bao giờ đất đai lành lặn lại?
ta xoay ngang, xoay dọc chính mình
câu hỏi vẫn còn nguyên câu hỏi.

Cây đêm

Ngôi sao băng rực sáng
soi tàng cây sẫm màu

Trên cành, chim lao xao
tìm gì trong cõi lá?

Trên cành, bông hoa nở
nói gì trong cõi hương?

Kìa, tiếng reo thì thầm
hình như là của gió?

Có ai vừa chạm vào
đã bao nhiêu rơi rụng

Ngôi sao băng rực sáng
soi tàng cây thẫm màu.

Sẽ ùa về gõ cửa

Trên từng nỗi đau nhường nhịn
từng yêu thương giành giật
ẩn khuất phía chân trời
dải mây đen bịn rịn

Những ánh nhìn chua xót
làm tắt đi vĩnh viễn nụ cười
buồn giấu mình vào đêm
một làn mơ buông nhè nhẹ
nhè nhẹ chạm môi
quay dăm lời đã hóa thành dâu bể

Một mùa người theo đuổi suốt đời
gom từng sợi mưa dệt nên mảnh nắng
lẻ loi thành nhẫn nại
vươn ra từ bao dung

Và dấu chân nối dấu chân bình yên
tìm đến miền bát ngát
và mồ hôi thánh thót hòa vào nhau
trong veo dòng suối mát
ấu thơ ren rén hồi sinh…

Và bao hân hoan trong trẻo
ùa về gõ cửa con tim.

Trái tim dịu êm

Bên Bờ Hồ cũ
cỏ mềm dấu chân

Nước xưa mất ngủ
phố nay tần ngần

Hôm qua xa dần
ngày mai chưa tới

Lúc này bên tôi
chỉ còn hiện tại

Chợt cơn mưa bụi
chợt gió nao nao…

Con đường ta đi

Có phải con đường rảy run trên lá
sương rây che thân
gió mỏng giăng màn
giường sỏi đá trong bóng đêm tê cóng

Có phải con đường trăng thơm cỏ óng
in vết chân kỳ ảo giấc mơ
rải rác ánh lân tinh xanh lịm

Con đường ngôi sao nhói vào từng nhịp tim
ngọn lửa đốt lên bập bùng lời gọi
mỗi bước chân một sải cánh về nguồn

Con đường riêng tư chỉ của nỗi buồn
ta kiên nhẫn trong ta nhắc mãi
hãy nhìn đi, vượt qua ngày mai
những hân hoan âm thầm đang tiến lại.

Đèn cù trong đêm

Những tiếng ho trong đêm
chỉ con gió hòa âm
như hai kẻ độc tấu
chẳng nhẹ nhàng vì nhau

Những con mắt thầm sâu
mang bóng tối làm bạn
chẳng an ủi được nhau

Rượu đã cạn
ta sờ thấy vết đau
cũng chẳng hiểu từ đâu

Đau đáu chỉ vì nhau
lại chao đảo lũng sâu
chẳng hiểu được vì sao
như đèn cù trong đêm.

 

Đắm chìm

Bắt đầu từ mềm mại
sóng lớn

dìm tàu to

thuyền nhỏ

chìm sóng nhỏ

Sau khuôn mặt bình yên
là những đợt cuộn ngầm
bao cỏ hoa trong trắng
cùng niềm tin ngào ngạt thơ ngây
chìm xuống lòng không đáy

Bắt đầu từ mềm mại
dịu êm và mờ dần…

Ngày của mẹ

Tâm tư ẩn chìm
những vết chân chim
ký ức ôm ghì khuôn mặt thân thương
mang trọn vẹn con sang ngày mới

Lá thư chưa kịp gửi
khăn mùi soa thêu đôi chim hy vọng
khói, đất đá…lấp vùi
lấp vùi trong trắng tuổi hai mươi
ở đâu, giờ tìm đâu nữa?

Ngọn gió nôn nao trở dạ
bao nhiêu còn mất chập chờn
mẹ khấn thầm chờ con
bạc năm sờn tháng
mục rũa tâm can
khẽ khàng mây bay, khẽ khàng giọng nói
hao từng giọt máu
lô xô giấc ngủ thành quen

Linh hồn đứa con
gia tài đời mẹ
nắm đất thở se sẽ
những dấu chân in theo hình đất nước
bằn bặt nở hoa nơi xa…

Nỗi đau thành đồi, thành núi
thành ngọn măng nhỏ nhoi

Từng giọt thầm lặng rơi
chơi vơi lòng mẹ
cả bầu trời trong mắt ấy miên man.

Và em đã cùng ta

Em đến cùng ta ngày giáp hạt
bao nhiêu chín rộ rót mật heo may
giọt giọt đong đầy mí mắt
ba vạn sáu ngàn ngày chẳng cạn

Em cùng ta buông trong đêm vô hạn
ngàn sao rơi bến đợi mơ hồ
con đường cũ đột nhiên bật gió
vầng trăng vết xước lạ giữa trời

Em cho ta làn hương rạo rực đời
lặng lẽ chung nhau nhịp gian nan
rong rêu nênh nổi vời vợi hợp tan
tay vịn tay giữa điệp trùng ngày tháng

Em và ta đứng giữa vùng im lặng
cùng yêu văn vắt giọt sương khuya…

Mưa sao băng

Ô kìa trăng
toàn thân biến màu
đỏ như ứa máu
và mưa sao băng
lao xuống sân vườn
như người lính bại trận
vừa thắp sáng bầu trời tổ quốc
còn đâu sao sáng?

Hỏi trăng trên đầu
vì đâu sao rụng

Biết làm sao
ngày mai bão lại nổi?

Mẹ

Canh khuya giấc ngủ chập chờn
mẹ nhớ cha con của một thời chiến tranh
xuân Mậu Thân “sáu tám”
nơi bom đạn miền trung
mang trái đắng lòng mẹ
một màu nước mắt
một mảnh tình duyên luôn ấp ủ
mãi mãi đi vào giấc ngủ thiên đường
bi bô con tìm hơi thở của cha
rưng rức trong cơn mơ thơ dại

Mẹ
nơi quê nhà phủ bạc tóc pha sương
bóng gầy băng qua đống lửa thăng trầm
chắt chiu nhọc nhằn
nhặt lá vàng thu
thơm từng giọt đắng
mấy mươi năm không quên được niềm đau

Mẹ
đã cho con hơn những gì con có
lời ru dịu dàng
là hành trang cuộc đời
sưởi ấm mãi lòng con…

Mẹ ơi
đêm lạnh
bóng cha tạc lên trăng
nồng nàn nơi xứ núi
tỏa bóng rừng xanh quặn vào trời đất
đau đáu trong lòng
về miền đất Quảng

Mẹ ơi
bức tranh xưa ẩn hiện
giọt mưa sương đọng đang về
mang bao điều thủ thỉ
mong mẹ trường thọ ru đời bình an.

Dưới đất

Lang thang giông tố ba đường
ngả mênh mông tới vầng dương chân trời
ngả lênh đênh vắt mòn hơi
ngả theo bản ngã cuộc đời chung ai

Ngả chi sâu hoắm chông gai
biết đâu nguồn cội, tránh hoài xa xăm
trăng non lên đỉnh trăng rằm
hiện thân ba ngả còn nằm bình yên

Gương trời mây nhạt soi nghiêng
đất quằn quại dưới cỏ mềm mấy phân.

 

Bông hồng biết

Bông hồng ơi có biết
đôi môi em nồng nàn
hương thơm em tinh khiết
anh khao khát kiếm tìm

Bông hồng ơi có biết
mỗi khi em héo tàn
mỗi khi em thất sắc
tâm hồn anh úa vàng

Bông hồng ơi có biết
lúc em trở về anh
rạng ngời từng khoảnh khắc
là anh trở lại mình

Bông hồng ơi, mi biết.

 

Với dấu chân em

Hoàng hôn đầy ngõ
với dấu chân em
lác đác tiếng chim
một khoảng tới trong nhà nghẹt thở

Có lẽ nào em không về nữa
giờ ngang dọc nơi nào
để anh lang bang nỗi nhớ
một tia chớp dập vui trên vòm gió lao xao

Có lẽ nào mặt trời hoa đỏ
để trăng chờ gió, đợi chùm hoa nở trong nhau
anh ngồi nghe tiếng gió
vườn nhà ta run rẩy những cơn đau

Ngọc em ẩn ở trời cao
cho đất cháy trong lòng băng giá
và bầu trời rơi đám máy trên đầu
cho cơn khát anh trong em bùng ngọn lửa

Lời xưa hóa cạn, ngàn hoa đã nhàu ?
em có về một mùa trăng đang nở.

Nhập vào thu

Lá vàng rơi lác đác
heo may vây bọc tôi
bên đầm chút cánh vạc
trăng cuối trời nghiêng trôi.

Khoảng trời nhỏ

Đêm từng đêm áo choàng voan
trời khoa khỏa lấp đã toan lên đồng

Đào tiên chúm chím núm hồng
miền trinh khiết ngỡ mây bồng sao xa

Sáng trăng trắng tỏa làn da
cỏ non mởn ngát thơm hoa mượt mà

Khoảng trời nhỏ lại trong ta
mai sau biết có mặn mà nữa không?

Hỏi

Phải trời sinh em cho anh
nên một gặp một đã thành hai ta?

Tự nhiên nụ hứa hẹn hoa
chẳng cần nghĩ đến gần xa ngọn ngành

Duyên vừa mới chạm bến tình
chưa gặp tháng Bảy, lòng mình đã ngâu.