Với dấu chân em

Hoàng hôn đầy ngõ
với dấu chân em
lác đác tiếng chim
một khoảng tới trong nhà nghẹt thở

Có lẽ nào em không về nữa
giờ ngang dọc nơi nào
để anh lang bang nỗi nhớ
một tia chớp dập vui trên vòm gió lao xao

Có lẽ nào mặt trời hoa đỏ
để trăng chờ gió, đợi chùm hoa nở trong nhau
anh ngồi nghe tiếng gió
vườn nhà ta run rẩy những cơn đau

Ngọc em ẩn ở trời cao
cho đất cháy trong lòng băng giá
và bầu trời rơi đám máy trên đầu
cho cơn khát anh trong em bùng ngọn lửa

Lời xưa hóa cạn, ngàn hoa đã nhàu ?
em có về một mùa trăng đang nở.